TƯ DUY KINH DOANH BẤT ĐỘNG SẢN CỦA NGƯỜI DO THÁI.

Thời thế chiến, có hai cha con người Do Thái nọ bị giam trong trại tập trung, mọi của cải đều bị Đức Quốc xã tịch thu. Lúc đó, người cha nói với con trai: “Bây giờ, của cải duy nhất của chúng ta có chính là cái đầu này. Khi người ta nói một cộng một bằng hai, mình nên nghĩ làm sao để kết quả đó lớn hơn hai”.

Hàng triệu người Do Thái đã chết trong các trại tập trung, nhưng hai cha con họ may mắn là vẫn chưa bị Hitler xử chết thì chiến tranh kết thúc. Sang Mỹ, họ buôn bán đồng nát để kiếm sống. Một hôm, người cha hỏi con trai: “Một cân đồng có giá bao nhiêu?”. Đứa con trai trả lời: “Dạ ba mươi lăm xu ạ”. Người cha: “Đó là giá thị trường, ai cũng biết một cân đồng có giá 35 xu, nhưng con cần học cách biến 1 cân đồng trở nên giá trị 3.500 đô. Não phải nghĩ, chứ không báo cha y hệt người khác như thế”. Người con nghe thế bèn suy nghĩ và suy nghĩ. Anh lấy đồng vụn đúc thành nắm cửa, gậy, huy chương thể thao…..và tính ra, 1 cân đồng bán được 3500 đô la như người cha mong muốn. Anh bắt tay vào sản xuất đồ đồng từ một thương nhân buôn bán phế liệu.

Năm 1974, chính quyền New York sửa chữa lại khu vực Nữ Thần Tự Do, kêu gọi mời thầu trên khắp cả nước, nhưng đã mấy tháng mà không có ai nhận thầu vì việc xử lý rác thải ở New York rất tốn kém, phải đi đổ đống xà bần ở bang khác. Nghe được tin này, người con trai liền lập tức đến New York và ký hợp đồng với chính quyền bang ngay tại chỗ. Ai cũng cho rằng, liều như thế thì phá sản, riêng tiền chở phế liệu ra khỏi thành phố đã thấy lỗ. Nhưng anh con trai cho nấu chảy các kim loại bị đập bỏ thành các tượng nữ thần tự do mini để bán thành quà lưu niệm. Xà bần thay vì đổ đi, anh cho đúc lại thành các viên gạch to nhỏ đủ loại, ghi rõ “từ phế tích của tượng Nữ Thần Tự Do”, thậm chí bụi quét từ tượng Nữ thần Tự do cũng được đóng hộp với tên “bụi của Nữ thần”. Trong vài tháng, ông biến những thứ phế liệu và đống xà bần không ai biết giải quyết ra sao thành 3,5 triệu đô la tiền mặt.

Người Do Thái tin rằng kiếm tiền là điều tự nhiên, không kiếm được tiền là tội ác và phải chịu sự trừng phạt của thượng đế. Một người nghèo là do người đó HOẶC lười HOẶC ngu HOẶC cả hai. Thất bại là điều bình thường, một người trẻ nên thất bại vài lần để làm nên những điều lớn lao. Ai sợ thất bại là người ngu. Thất bại một vài lần đã từ bỏ thì là người lười. Một người dù học hành giỏi giang cỡ nào mà không có thành tựu gì thì cũng vô nghĩa. Một người có năng lực sản xuất là 1 người giỏi. Một dân tộc có năng lực sản xuất là 1 dân tộc thông minh. Cũng vì suy nghĩ quá thật quá thẳng này mà rất nhiều người trên thế giới không thích người Do Thái, đặc biệt là người dở, hoặc lười, vì họ tự ái.

Ở Israel, điều kiện khí hậu y chang các nước lân bang nhưng họ là nước duy nhất tự chủ được mọi thứ. Họ sản xuất nông nghiệp như lúa gạo, lúa mì, rau hoa củ quả, nuôi cá trên sa mạc, nuôi bò sữa và trồng nho, chế biến rượu vang. Lương thực tự chủ. Họ sản xuất công nghiệp, tự chủ hầu hết máy móc thiết bị. Họ sản xuất vũ khí để an ninh quốc phòng. Họ tự chủ về tài chính và là quốc gia sản xuất mạnh. Từ khi lập quốc trắng tay 1948, nay họ đã có thu nhập (nominal) 43,000 USD/người, cao hơn cả Anh, Pháp, Nhật, Ý, New Zealand (số liệu của quỹ tiền tệ quốc tế năm 2019).

Bài học đầu tiên của trẻ con Do Thái khi vào lớp 1 là “Của cải lớn nhất của con người là trí tuệ. Trí tuệ không phải cái gì cũng biết mà là cái gì cũng nghĩ khác đi. Và phải làm khác đám đông, tạo thành giá trị mới lớn hơn giá trị cũ”. Của cải nay kiếm được, mai lại mất, không giữ được đâu, vì có nhiều yếu tố tác động. Vấn đề là năng lực để luôn LÀM LẠI, đang nắm giữ chứ mình luôn nghĩ SẮP MẤT RỒI ĐÓ, mình phải chuẩn bị làm lại cái mới thôi. Ví dụ dịch Covid này, đâu ai biết nó diễn ra và khốn đốn nhiều người đâu. Mình than thở hay than thở cỡ nào, thì dịch cũng chẳng thể kết thúc ngay và mọi thứ trở lại như cũ được. Chỉ là cảm giác nặng nề cho mình và người nghe.

Thời điểm dịch bệnh này, những người chủ Do Thái làm trong ngành du lịch và hàng không không hề than thở như thói quen thông thường. Họ đang tập trung làm 2 việc, 1 là sửa chữa lớn những cơ ngơi như chỗ lưu trú, chỗ vui chơi….mà đã xuống cấp sau 1 thời gian phục vụ khách. Thứ 2 là bắt đầu xây dựng những cơ sở mới, hiện tại giá cả đất ở những nơi du lịch đang xuống đáy do người ít vốn buộc phải nhả hàng, chứ du lịch đang lên họ đời nào bán. Những ông chủ Do Thái tổ chức đi thu gom để làm những dự án ngon lành, càng ở xa càng vắng càng tốt vì bây giờ xu thế người ta muốn là đi du lịch thật xa.

Ở có bao nhiêu, 1 cái chung cư nhỏ xíu xiu đủ rồi, còn lại lo triển khai nhà máy, farm, resort, hotel,…đi thôi. Dồn vô cái nhu cầu ở, thì đi chơi sao được? Rồi thời gian và tiền của đâu mà làm ra thành tựu?

Có 1 cái gọi là “hiệu ứng lò xo” sau dịch, nhu cầu du lịch sẽ tăng tới gấp 3 gấp 5 lần so với trước vì bị bùng nén. Nếu bạn đam mê du lịch, thì cứ liên hệ anh Thomas này. Tích lũy được 1 ít, đam mê làm du lịch thì đến nơi nào đẹp đẹp, mở hotel hoặc mini resort, ít vốn thì hùn với nhau người dăm ba tỷ mà làm (không nên hùn hạp với người non nớt, còn nhỏ không làm chủ cảm xúc, tiền lại ít nên căng thẳng thần kinh, dễ cãi nhau). Rồi mở cty lữ hành, từng bước quảng bá thì sẽ có khách thôi. Mình thấy chỗ đó đẹp thì khách cũng thế. Làm đi, chứ ước mơ làm gì mà không làm, rồi tự sáng tác lý do này nọ để không triển khai vậy?

Nguồn : Tony Buổi sáng

Chia sẻ bài viết

Xem thêm các bài khác

Bí quyết đầu tư

NHỮNG KINH NGHIỆM QUAN TRỌNG NHẤT CẦN LƯU Ý KHI MUA NHÀ ĐẤT

Mua bán nhà hiện nay tồn tại 3 loại giấy tờ: giấy tay, sổ đỏ hay sổ hồng. Mua nhà chỉ có giấy tay giá bao giờ cũng rẻ hơn nhưng độ rủi ro rất cao, nhiều trường hợp mất trắng. Mua nhà sổ đỏ hay sổ hồng dù đắt tiền hơn nhưng bạn có thể yên tâm ngủ ngon. Nhà có đầy đủ giấy tờ được pháp luật công nhận sau này cũng dễ bán hơn.